(Thethaovanhoa.vn) - Chúng ta thường cho rằng, đã yêu thì nhất định phải nói ra. Nếu lưỡng lự khi cơ hội vụt mất lúc đó đừng trách ai, thành ra tiếng yêu vội vã nơi đầu môi làm con người không biết trân quý.
Em không có thói quen níu kéo, càng không muốn giữ lại người đã muốn ra đi. Vậy mà khi anh nói lời chia tay, sao em vẫn thấy cảm giác nhói đau trong lòng. Cuộc tình của mình ngắn ngủi quá, còn chưa đi được hết một nửa đoạn đường.
Em không có lỗi, anh cũng chẳng sai điều gì, có lẽ tại phút ban đầu mình đã vội yêu nhau.
Cái gì dễ dàng có được thì người ta sẽ không biết nâng niu, trân trọng, có lẽ anh cũng như vậy. Anh chẳng tốn quá nhiều công sức để tán tỉnh em, cũng không phải chờ đợi qua ngày đoạn tháng. Chắc anh chưa bao giờ thấy dễ dàng như thế.
Trước đây em cũng chẳng dễ dàng nhận lời yêu ai, nhưng với anh là một thứ cảm giác hoàn toàn khác, mà em gọi đó là tình yêu. Nhưng vì em ngộ nhận, nghĩ rằng không cần tốn thời gian cho chuyện tìm hiểu, cứ yêu rồi tìm hiểu nhau dần dần.
Em cũng không đòi hỏi những thứ xa hoa, cầu kì, vì em chỉ muốn hai trái tim chân thành là đủ. Khi yêu thương thật lòng, những thứ đó cũng trở nên phù phiếm mà thôi.
Nhưng anh vẫn luôn lãng mạn tặng em những món quà bất ngờ, hay chờ em trong cơn mưa dưới cửa, làm tim em bồi hồi xuyến xao. Khi anh ngỏ lời: “Làm người yêu anh nhé”, với một chùm bóng bay trong tay. Em đã chẳng mất nhiều thời gian suy nghĩ, gật đầu và đồng ý ngay.
Sau hôm đó anh hoàn toàn thay đổi, em cứ nghĩ là hai con người khác vậy. Giờ thì em giống như người theo đuổi, mà anh lại chẳng để ý đến chút nào.
Anh không còn đón đưa em như trước, cũng chẳng có những cuộc gọi thường xuyên, lời quan tâm thì hoàn toàn không hỏi,… Em tự vấn mình đã sai điều gì?
Thậm chí anh còn không quan tâm em có đang đi cùng người khác. Em thấy mình cũng chẳng khác mấy, so với lúc chưa có người yêu.
Em gọi điện anh không bắt máy, nhắn tin cũng phải rất lâu sau mới trả lời, em quan tâm anh hơn cả bản thân mình, còn anh thì cứ bỏ mặc em.
Mỗi lần đi với nhau anh cũng chẳng cười nhiều nữa, cũng chẳng nắm tay em dắt đi như ngày còn hẹn hò. Tình cảm còn chưa kịp bắt đầu sao đã nhanh chóng nguội lạnh như vậy.
Em tắt điện thoại mấy ngày trời, quẳng nó chỏng chơ vào một xó. Tuyệt nhiên cũng không thấy anh đến nhà tìm, hóa ra em chẳng quan trọng gì với anh. Nhưng em cũng không thể thế này mà từ bỏ, mọi chuyện chỉ kết thúc khi rõ ràng nguyên nhân.
Chạy đến nhà anh mà trong lòng có cảm giác bất an, em đang định mở cửa thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Con bé đó hả, chia tay luôn cho rồi. Tán tỉnh có một tháng đã nhận lời yêu ngay được.”
Chỉ biết nói là rất đau lòng, nước mắt em rơi xuống, chân em vẫn bước vào. Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy em, còn em cũng bất ngờ vì những lời anh nói. Em hỏi lí do, anh hững hờ trả lời: “Là vì em dễ dàng đồng ý nên anh chẳng thấy tình cảm gì.”
Em không tranh cãi hay bàn luận gì nhiều, chỉ quay lưng bước đi cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả, nên gạt nước mắt mà mỉm cười.
Mỗi người sẽ có một quan điểm khác với anh đó là do em vội vàng, với em đó là vì con tim mách bảo. Nhưng cũng cảm ơn anh vì đã dạy cho em bài học quý giá “lòng người vội còn đáng sợ hơn cả tình yêu.”
Linh Giang