(Thethaovanhoa.vn) - Cách đây ít phút, trên facebook cá nhân, ca sĩ Thanh Lam đã bày tỏ những tâm sự của cô liên quan đến việc bài hát Màu hoa đỏ của nhạc sĩ Thuận Yến vừa bị Sở VHTTDL Tiền Giang "cấm hát".
Dưới đây là nguyên văn dòng tâm sự của ca sĩ Thanh Lam viết về cho ba mình, là nhạc sĩ Thuận Yến:Ba ơi;
Con không nghĩ đến một ngày mọi người lại phải mất thời gian tranh cãi về việc ba có được giải thưởng của Bác Hồ hay không; ba đã yên nghỉ rồi tên tuổi ba lại bị nâng lên, đặt xuống; con đau lòng lắm nhưng cũng chỉ dám lặng lẽ chờ mong phản ứng của những người biết nghĩ.....
Mẹ, con và em cũng không muốn vì chuyện gia đình mình mà làm nặng lòng xã hội; cộng đồng nên tin vào lẽ phải trước sau gì cũng được công nhận và tôn vinh!
Con thì bao dự án âm nhạc và cuộc sống bộn bề nhưng vẫn tranh thủ đi thu một album tặng ba và các bậc tiền bối; đang háo hức hoàn thiện lắm thì gặp lại "Màu hoa đỏ" của ba... Nhưng lần này thì không phải là câu chuyện về chiến sỹ hiến mình cho Tổ quốc; chẳng phải tri ân sự ngã xuống lung linh của các anh hùng liệt sỹ; cũng chẳng phải là những buổi hoà nhạc tưởng niệm với giai điệu rung rinh trái tim triệu con người; giống như những lần khi cất lên khúc ca này mọi sân khấu con đều rưng rưng tự hào...
Nhạc sĩ Thuận Yến và ca sĩ Thanh Lam
Lần này là lại liên quan đến dừng; cấm; liên quan đến sai sót; đến lỗi vận hành hệ thống; liên quan đến văn hóa ba ạ. Con biết là như lúc còn sống; ba sẽ cười điềm nhiên rồi nói là "sai mà nhiều; đúng được bao nhiêu" để bỏ qua cho mọi sự vô minh... Con cũng đồng ý với ba!
Chỉ muốn tâm sự với ba là mỗi bài ca cách mạng ở hoàn cảnh này như một nén nhang; thắp lên rồi sao lại dựt xuống? Những giá trị đã trở thành di sản sao nỡ tàn bạo đập đi?
Nhân danh điều gì để mang vàng thau cho lẫn lộn?
Cả cộng đồng lên tiếng ba ạ; mỗi người một góc nhìn; một người một cách phẫn nộ; một cách chỉ trích; một cách hoang mang...
Con biết thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả; mọi lỗi lầm rồi sẽ qua đi; chuyện hôm nay sẽ là truyện kể của ngày mai; nhưng là phụ nữ con thấy đau ba ạ. Đau trước sự tàn khốc của dòng đời làm đục dòng máu đỏ; đau trước sự vô tình làm tổn hại những mầm xanh; đau trước làn khói bụi làm cản những trong lành.
Phải chăng mọi giá trị đều thật mong manh?
PV