(Thethaovanhoa.vn) - Đấy là hai bức ảnh đầy tương phản về những thế giới hoàn toàn trái ngược, thế giới đen nhiều hơn đỏ của Milan, thế giới đầy ánh sáng và chiến thắng của Juve.
Bức ảnh đầu tiên chụp ngày 25/2/2012, khi bóng từ cú sút của Muntari đã vào trong gôn Juve đến nửa mét nhưng bàn thắng không được công nhận. 4 năm sau, một bức ảnh khác: Juve đang ở đỉnh cao, Milan ở dưới vực sâu.Điều gì sẽ xảy ra, nếu bàn thắng của Muntari được công nhận khi hoàn toàn đáng lí ra phải như vậy? Một chiến thắng cho Milan và theo cách đó, mùa bóng 2011/12 ấy, họ vẫn sẽ là nhà vua của Serie A, vẫn sẽ hướng tới những mục tiêu mới, những khẩu hiệu mới, chẳng hạn như có lần Galliani đã hào hứng nói với báo chí "Milan sẽ trẻ hóa toàn diện và trở thành nòng cốt của đội tuyển Italy"?
Không ai biết được, nhưng đó có thể được coi là điểm mấu chốt đánh dấu sự của một quá trình chuyển đổi "sở hữu" Scudetto: Milan, lúc đó là đương kim vô địch, như một mặt trời đang lặn và cho đến giờ không còn thấy bình minh nữa; Juventus, chìm sâu trong những thất vọng và thất bại ở thời hậu Calciopoli, đã trở lại đỉnh cao mà họ luôn thuộc về, và thống trị Serie A cho tới tận bây giờ, không thèm nhìn lại phía sau nữa. Trên thực tế, Juve chưa vượt qua Milan vào ngày 25/2 đó, mà phải đợi đến tận ngày 7/4, tức là cách đây tròn 4 năm, nhưng đối với Milan, một đế chế đã tan nát, nỗi đau thật kinh khủng: kể từ ngày 25/2, Milan giành được ít hơn Juve 123 điểm ở Serie A, thủng lưới nhiều gấp đôi, thua nhiều gấp ba lần và nếu tính cả mùa tới là tròn ba mùa bóng liên tiếp họ không được dự Champions League. Một chi tiết nữa, kể từ trận đấu có bàn thắng không được tính của Muntari cho đến nay, Milan đã thua Juve liên tiếp 7 trận ở Serie A. Điều này chưa từng xảy ra trong lịch sử oai hùng của đội bóng đỏ-đen.
Milan từng cho rằng sau đội ngũ này họ sẽ chỉ có mạnh lên
Vào thời điểm họ gặp nhau tháng 2/2012, Juve chỉ kém Milan 1 điểm và ở mức độ tương đương với Milan trên khía cạnh tài chính và kĩ thuật (mùa hè 2011, Juve được bơm 120 triệu euro và đã chi 85 triệu euro cho việc mua sắm cầu thủ). Trận đấu ấy, với Allegri trên băng ghế HLV trưởng Milan và Conte ở phía bên kia, cũng là cuộc đọ đầu gần nhất giữa họ cho một mục tiêu lớn, Scudetto. Mùa bóng ấy kết thúc theo cách gây sốc: Milan bán đi Ibrahimovic và Thiago Silva, bắt đầu một quá trình tái cơ cấu về tài chính và không còn đủ khả năng cạnh tranh hơn nữa. Một quá trình thay đổi ở cấp quản lí đã diễn ra theo hướng ban đầu bất lợi và đầy tranh cãi, khi Barbara Berlusconi, con gái của chủ tịch Berlusconi, đối đầu với sếp Galliani, vốn đang trải qua một quá trình buồn bã chưa từng thấy, khi bị đổ lỗi cho những thất bại liên tục trong việc xây dựng một đội hình không có những cầu thủ đẳng cấp.
Nhưng Juventus bước vào giai đoạn thống trị với một người cũ của Milan: Pirlo
Bốn năm qua, trong khi Juventus khai thác tối đa nguồn lợi từ sân vận động mà họ sở hữu, kiếm bộn tiền thưởng Champions League và từ đó đầu tư ngược lại nhằm mua sắm cầu thủ để liên tục nâng cao chất lượng kĩ thuật để cạnh tranh ở cấp Châu Âu chứ không còn loanh quanh Serie A nữa, thì Milan thắt lưng buộc bụng, và khi nhận thấy đã bị tụt hậu quá xa, đã không còn cách nào khác ngoài việc gọi vốn đầu tư từ nước ngoài. "Mr Bee" đã tới Milan từ năm ngoái, đã tạo nên những dòng tít ầm ỹ về một Milan được đầu tư mạnh mẽ thì sẽ như thế nào, sẽ mua những ngôi sao lớn ra sao, có trở lại đỉnh cao hay không. Các milanista khấp khởi hy vọng vào một tương lai tươi sáng hơn. Nhưng gần một năm đã trôi qua, trong khi Juventus đang hướng tới một Scudetto nữa và gia tăng khoảng cách kĩ thuật với Milan, đội bóng đỏ-đen vẫn chờ mỏi mắt chưa thấy tiền của nhà môi giới đầu tư người Thái đâu. "Mr Bee" đã trở thành "Mr X", một ẩn số gây thất vọng thực sự như chính Milan ở mùa bóng buồn kỉ niệm 30 năm triều đại Berlusconi. Gần 100 triệu euro đã được Milan chi ra trong mùa hè qua, trong một cuộc cách mạng về đội hình. Vô ích. Những điều thần kì không xảy ra.
Juve liên tục giành các Scudetto
Họ đã từng là "MilanJuve", một liên minh thần thánh. Kể từ mùa bóng 1994/95, khi Serie A tính 3 điểm cho một trận thắng, bộ đôi ấy đã giành hơn một nửa trong tổng số 21 Scudetto, thể hiện sự thống trị gần như tuyệt đối của họ trên sân cỏ Italy. Những trận đấu trước mùa giải ở Cúp Luigi Berlusconi cũng từng được coi là một thứ "nghi lễ" bắt buộc, một món khai vị vào tháng 8, trước khi trái bóng Serie A bắt đầu lăn. Bây giờ, món khai vị ấy không còn nữa, còn những cuộc đối đầu Milan-Juventus vẫn quyết liệt, nhưng cuối cùng, chỉ có một người chiến thắng duy nhất, Juve. Trong khi Allegri ngạo nghễ trở lại San Siro với tư cách của một người chiến thắng, thì Mihajlovic và các cầu thủ Milan khóa mình trong trại tập Milanello cả tuần-một sự trừng phạt mà ban lãnh đạo Milan dành cho họ sau trận thua Atalanta, với hy vọng từ đó tìm ra phương cách để chống lại Juve, cứu vãn một mùa giải thất bại và đầy thất vọng. Không ai biết điều gì có thể xảy ra trong đêm cuối tuần này ở San Siro, nhưng hai trận gần nhất tại sào huyệt, Milan đều thất bại (thua 0-2 ngày 2/3/2014 và 0-1 ngày 20/9/2014). Nếu một lần nữa Milan thua, đó sẽ là lần đầu tiên kể từ 40 năm nay, Milan thua Juve liên tiếp 3 trận ở San Siro. Chiến thắng gần nhất của họ trước Juve là khi nào? 25/11/2012, với bàn duy nhất của Robinho. Người ngồi trên ghế HLV Milan khi ấy không phải ai khác mà chính là Allegri.
Đối với rất nhiều người không biết nhiều về calcio trong quá khứ, ông đơn giản chỉ là "cha của Paolo Maldini". Nhưng thế giới bóng đá trước khi Paolo Maldini bùng nổ và trở thành một ngôi sao sáng chói chỉ có một Maldini duy nhất, Cesare.
Milan và Juve sẽ còn gặp nhau một lần nữa ở chung kết Cúp Italy vào tháng 5 này, khi lúc ấy Juve có lẽ đã bỏ túi Scudetto thứ 5 liên tiếp, với bước ngoặt lớn nhất dẫn đến điểm khởi đầu cho chuỗi vô địch liên tục ấy là Muntari, thì trận đấu này chính niềm hy vọng cuối cùng của Milan để có mặt ở Cúp Châu Âu. Không phải Champions League, mà "chỉ" là Europa League. Nhưng đó là một câu chuyện khác. Và có thể, vẫn sẽ là một câu chuyện buồn...
Trương Anh Ngọc (từ Rome, Italy)