(Thethaovanhoa.vn) - Trái Đất tròn cứ đi một vòng nhất định sẽ gặp lại nhau. Nếu có ngày đó thật em sẽ yêu anh bù cho cả tháng ngày xa cách.
5 năm không phải quãng thời gian ngắn nhưng cũng chẳng đủ dài đối với vòng quay của trái đất. Mọi người bảo thời gian chớp mắt cái là qua, thế mà em mòn mỏi từng ngày mới hết được 5 năm, cứ tưởng dài như cả thế kỉ.
Em gặp lại anh giữa Hà Nội, chúng ta chẳng còn là những cô bé cậu bé của ngày đôi mươi. Anh khoác trên mình bộ vest đen đĩnh đạc, đôi mắt kiên cường và lạnh lùng hơn xưa. Em ngạc nhiên không kịp phản ứng gì, anh nhìn thấy em cũng bước qua nhanh chóng.
Hai con người đã từng rất thân thuộc, giờ bỗng trở thành hai kẻ xa lạ qua đường. Em thấy mình như lạc lõng giữa dòng đời đầy thê lương.
Ngày tiễn anh đi du học em đã khóc hết nước mắt, anh hứa sẽ sớm trở về với em. Thời gian đầu chúng ta vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng sau đó anh bỗng bặt vô âm tín chẳng có thông tin gì.
Em đã rất lo lắng và gần như tuyệt vọng, chắc anh yêu người khác rồi. Em dần học cách chấp nhận sự thật, tập làm quen với cuộc sống không có anh, thời gian đầu cũng khó khăn nhưng sau đó em đã vượt qua được.
Vậy sao anh còn trở về? Ở đó trước mặt em mà như xa xôi tít tắp, em không khóc đâu có nghĩa là không đau, 5 năm qua nước mắt em rơi khô cạn rồi.
Đúng 5 năm chẳng là gì với một đời người, nhưng lại là 5 năm thanh xuân tươi đẹp nhất, em giữ mình nguyên vẹn không thể yêu ai vì luôn chờ anh trở về.
Ngày mai họp lớp cấp ba, em biết anh cũng sẽ đến. Em băn khoăn không biết mình có nên đi, rồi em tự trả lời trái tim đang thôi thúc.
Em chọn bộ váy trắng thướt tha anh mua cho em hồi đó, em nhỏ bé thật bao năm qua rồi vẫn mặc vừa. Em soi mình trong gương tập cười để không gượng gạo khi đối diện với anh.
Em bị kẹt xe nên đến trễn, vừa bước vào đã khiến mọi người ngoái nhìn. Ai cũng bảo em thật xinh đẹp, và có cảm giác đang gặp lại em của những ngày còn trẻ khi mặc chiếc váy này.
Anh đứng đó đôi mắt nhìn em đắm đuối, chắc anh không nghĩ em vẫn giữ chiếc váy ngày xưa. Bạn bè hỏi thăm chúng ta, em lặng im không biết nói gì. Em nghe mọi người kể, lần này chỉ mình anh trở về và đang làm cho một công ty kinh doanh nước ngoài.
Mọi người lần lượt lên sân khấu để chia sẻ cảm nghĩ của bản thân. Đến lượt em chẳng biết nói gì liền hát một bài tặng tất cả.
“Dù trên thế giới này vạn vật có thay đổi, thì tình yêu em dành cho anh vẫn vẹn nguyên như ban đầu”Tiếng vỗ tay cất lên khi câu cuối của bài hát kết thúc, em đi xuống dưới đến cạnh anh. Em không kiềm chế lòng mình được nữa, em rất nhớ người đàn ông đó, và em muốn biết tại sao ngày đấy anh lại cắt đứt liên lạc với em.
Anh nhìn em bằng ánh mắt ấm áp, những chất chứa trong lòng em bao lâu nay vỡ òa thành nước mắt. Anh ôm em vào lòng đã quá lâu rồi mới thấy anh gần gũi đến vậy.
Ngày đó gia đình anh quyết định ở lại Pháp định cư, anh không muốn ràng buộc em vào mối quan hệ chẳng đi tới đâu nên chọn cách im lặng. Nhưng 5 năm anh đã cố gắng để tự mình trở về Việt Nam, và cũng chưa ngày nào ngừng nghĩ về em.
Bây giờ anh ở đây rồi, em sẽ không cần phải một mình mạnh mẽ.
Em khẽ thì thầm: “ Dù anh không trở lại, trọn đời này em sẽ vẫn yêu mình anh”.
Khổng Giang