(Thethaovanhoa.vn) - Khi chàng đẹp trai Graziano Pelle ghi bàn duy nhất giúp Ý đánh bại Scotland, chiến thắng đầu tiên của Italy trong một trận giao hữu kể từ... 17 tháng nay, một bình luận viên trên kênh radio RAI đã kêu lên: "Tôi không tin rằng, chúng ta sẽ để lại một ấn tượng tích cực nào đó ở EURO này".
Có lẽ không chỉ có mình ông nghĩ thế, mà bản thân tôi cũng có một cảm giác tương tự. Lâu lắm rồi mới lại thấy Thiên thanh bước vào một giải đấu lớn với một hình ảnh nhạt nhòa đến thế. Khi trái bóng EURO chỉ còn một tuần nữa là bắt đầu lăn, đội bóng của Antonio Conte vẫn như một chiến trường ngổn ngang của gạch, vôi, vữa và những bức tường cũ đã bị đập bỏ rồi sau đó có những lớp gạch mới được xây lên, rồi lại đập đi, cứ thế. Trận giao hữu với Scotland, một đối thủ được lựa chọn vì có lối chơi phần nào giống Ireland, một đội bóng trong bảng E cùng Ý ở EURO 2016, là trận thử nghiệm cuối cùng của Italy trước khi Conte trình danh sách 23 cầu thủ chính thức dự giải đấu. Và những gì diễn ra trong trận đấu ở Malta ấy một lần nữa lại khẳng định điều mà người ta đã rất lo ngại: không có một hàng tiền vệ tốt, Italy chắc chắn không thể tiến xa ở EURO này.
Ở tuyến quan trọng nhất của đội bóng, những điều đáng ngại nhất đang phơi bày ra và không có gì ngạc nhiên, nếu như các đối thủ của Ý ở EURO không khai thác những lỗ hổng về chất lượng và đẳng cấp tại đây. Trong khi sự vắng mặt của Verratti khiến cho tuyến giữa của Thiên thanh thiếu đi sự sáng tạo, việc Marchisio không thể dự giải làm Italy mất đi một tiền vệ có khả năng cơ động và có ảnh hưởng lớn lên lối chơi của đội, thì chấn thương của Thiago Motta, Montolivo, phong độ thiếu ổn định của De Rossi và sự thiếu kinh nghiệm của Jorginho đã đẩy Italy vào một tình trạng vô cùng khan hiếm các tài năng, tên tuổi và đẳng cấp. Ở trận gặp Scotland, Conte đã phải sử dụng De Rossi chơi phía trên hàng thủ, điều thỉnh thoảng anh vẫn phải làm ở Roma và đội tuyển Italy. Đá bên cạnh anh là Florenzi và Giaccherini, không ai trong số họ là các tiền vệ đánh chặn và có khả năng tranh chấp tay đôi và đều là những người thấp bé. Đá biên ở tuyến giữa là một tiền vệ cánh thực thụ (Candreva) và một hậu vệ cánh được đẩy lên đá trong sơ đồ 3-5-2 (Darmian).
ĐT Italy không có một hàng tiền vệ tốt ở kỳ EURO tới
Thực tế cho thấy, với hàng tiền vệ ấy, Ý đã chơi chậm, dễ bắt bài, dù De Rossi đã chơi hết mình, dù Giaccherini, bằng sự nhanh nhẹn và khả năng nhạy bén trước khung thành, đã có tới 2 cơ hội có thể ghi bàn thắng. Những đường chuyền dài của Bonucci và De Rossi được coi là một giải pháp quan trọng để phá vỡ thế bế tắc, trong khi sự nhanh nhẹn và bền bỉ của những Florenzi, Giaccherini và Candreva được coi là một tài sản quan trọng nhằm đem lại sự biến ảo cho hàng tiền vệ, nhưng không khó để nhận ra sự thiếu vắng nghiêm trọng những điều mà một hàng tiền vệ luôn cần để chiến thắng: sức mạnh trong các cuộc đấu tay đôi, sức sáng tạo của những bộ óc giàu chiến thuật hơn chỉ là sự cơ động và đẳng cấp của một người như Pirlo, chàng tiền vệ mà Conte đã không triệu tập vì anh đang chơi đang Mỹ, giải đấu mà Conte cho là không thể so sánh trình độ với các giải hàng đầu của Châu Âu. Thiếu anh, thiếu Verrati, Italy đã đánh mất đi sự tinh tế và uyển chuyển mà lẽ ra họ phải có. Những lỗ hổng về chất lượng và trình độ ấy, cùng với một đội hình thiếu vắng ngôi sao, đã khiến cho Ý rơi vào tình trạng đáng buồn như hiện tại.
Cách mà người ta tiếp đón Thiên thanh ở Malta, nơi diễn ra trận đấu, thật đáng suy nghĩ. Không hề có đám đông nào tập trung chầu chực đón các cầu thủ Ý ở khách sạn Westin Dragonara. Không một cổ động viên nào ra xin chữ kí của các cầu thủ hoặc xảy ra tình trạng khan hiếm vé. Không sở hữu một đội hình dày đặc những ngôi sao đẳng cấp thế giới và đã luôn giơ cao những chiếc Cúp, hình ảnh của Italy cũng nhạt nhòa như chính cái cách mà họ đã chơi. Đấy là một bóng tập hợp những cầu thủ không còn già, nhưng cũng không quá trẻ, và vì quá thiếu vắng sự kế thừa và tài năng mà có tới 3 cầu thủ Brazil nhập tịch (Thiago Motta, Jorginho, Eder). Nhiều trong số những cầu thủ ấy bây giờ mới bước ra ánh sáng. Chẳng hạn như chàng trai đã 31 tuổi có Pelle, người ghi bàn duy nhất hạ Scotland, một người không được Serie A thừa nhận và giờ đang chơi cho Southampton, một đội hạng trung ở Premier League (nhưng kể từ lần đầu khoác áo đội tuyển năm 2014, anh đã ghi 5 bàn trong 12 lần ra sân). Hay chẳng hạn như Eder, người mới chơi trận đầu tiên cho Ý vào năm ngoái và cũng đã ở tuổi 30. Tiền đạo ấy thậm chí chưa từng đặt chân tới một sân cỏ Cúp Châu Âu nào. Kinh nghiệm duy nhất của anh ở chiến trường này là vòng sơ loại Europa League năm ngoái với Sampdoria.
Hình ảnh Italy đang dần nhạt nhòa
Không nghi ngờ gì nữa, đấy là một Italy vô cùng hạn chế về kinh nghiệm và đẳng cấp so với hai giải quốc tế gần nhất là World Cup 2014 và EURO 2012. Đương nhiên, những tượng đài vẫn còn đó. Khối Juventus vẫn là hòn đá tảng của hàng phòng ngự, nhưng phía trên họ là những khoảng trống mênh mông. Trong danh sách sơ tuyển 30 cầu thủ của đội tuyển, chỉ có 6 cầu thủ với ít nhất 40 lần khoác áo Thiên thanh (Buffon, Barzagli, Bonucci, Chiellini, De Rossi và Montolivo), những cầu thủ còn lại có số trận khoác áo trung bình là 11, bằng với số trận trong một năm mà Ý ra sân. Ở cấp độ CLB, Champions League được coi là một thước đo quan trọng. Nhưng có những ai trong đội hình này thường xuyên ra sân trên chiến trường ấy? Ngoài những người như Juventus, chỉ có thêm Thiago Motta và Florenzi, trong khi Sirigu và De Sciglio đã từng chơi ở chiến trường này trong quá khứ.
Ta có thể mong đợi gì vào một đội hình như thế?
23 cầu thủ Ý dự EURO 2016 là những ai?
1 Buffon, 2 De Sciglio, 3 Chiellini, 4 Darmian, 5 Ogbonna, 6 Candreva, 7 Zaza, 8 Florenzi, 9 Pellé, 10 Motta, 11 Immobile, 12 Sirigu, 13 Marchetti, 14 Sturaro, 15 Barzagli, 16 De Rossi, 17 Eder, 18 Parolo, 19 Bonucci, 20 Insigne, 21 Bernardeschi, 22 El Shaarawy, 23 Giaccherini. |
Trương Anh Ngọc
(từ Rome, Italy)